Gió đưa cành trúc la đà ...




Nếu không có người trông

Và chẳng ai thèm ngó

Thời gian vốn là không ...

Không gian làm gì có ....!






Các thí nghiệm khoa học vật lý ngày nay (tỉ dụ như double-slit experiment) cho thấy rằng các vi-hạt-tử (particle) cấu kết ra vật chất thật sự ra lại không phải là vật chất mà chỉ là những "chấn động xác xuất" (probability waves) . Chúng chỉ cô đọng lại thành những hạt tử vật chất dưới sự quan sát đo lường của một quan sát viên . Nói cách khác, nếu chúng đuợc để yên, không có sự đụng chạm dò xét hay xem chừng của một "nhân vật" nào đó , bằng giác quan (mắt) hay bằng máy, thì mãi mãi chúng sẽ chỉ là những chấn động xác xuất mơ hồ không cố định .




Như vậy là sao ? Chẳng lẽ những thứ "vật chất" đó , tự chúng chỉ là vô thường không "dạng thể" . Cái "thể" hiện ra đó chỉ có ở trong tâm , trong nhận thức của người xem ?

Từ bao thế kỷ về trước, các thiền sư khai ngộ của phương Đông dường như đã từng có các nhận xét sâu xa tương tự như vậy . Dưới đây là 1 mẩu truyện về Lục tổ Huệ Năng :

https://thuvienhoasen.org/a17746/luc-to-hue-nang

Thấm thoát ngày tháng như thoi đưa, mười lăm năm trôi qua, lúc bấy giờ ngài Huệ-Năng nghĩ: “Ta chẳng nên ẩn dật mãi, bây giờ đã đến lúc ta nên hoằng hóa Phật-Pháp”,rồi Ngài đi đến Chùa Pháp-Tánh tại Quảng-Châu, hôm ấy Ấn-Tông Pháp-Sư giảng Kinh Niết-Bàn. Tự nhiên có một luồng gió mạnh thổi động lá phướn, mọi người đều thấy thế, một thầy Tăng nói:

- Gió động.

Một thầy Tăng khác nói:
- Phướn động.

Hai thầy Tăng nói qua cãi lại hoài chẳng dứt, thấy thế ngài Huệ-Năng bước tới nói lớn lên rằng:

- Không phải gió động, cũng chẳng phải phướn động, ấy là tâm của quý Thầy động mà thôi.
.....



Cái hình thể của phướn, cái cảm giác của gió, đều là những ấn tượng đuợc ghi nhận trong tâm thức của người đứng xem .Tự chúng không có sự hiện hữu nhất định .Cái lay động của phướn lại càng chỉ là một sự diễn dịch trong tâm của nguời xem . Nói cách khác, trong từng khoảnh khắc của sự nhận thức, thì cái phướn hiện ra duới một hình ảnh bất động . "Sự lay động" của phướn là do trí nhớ cộng với sự suy diễn máy móc của trí não đã gom góp muôn ngàn hình ảnh này mà dệt ra ?

~ @ ~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Thật nuốt, ruột đau