Tịnh tâm tuyệt ý


@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
( from OPEN SECRET – by Wei Wu Wei )
The Fasting of the Mind

Living, for the ordinary man, is a continual process of objectifying.
 From morning till night, and from night
till morning, he never ceases to objectify except in dreamless
sleep. That is what manifestation is, and it is nothing but that, for when
 objectifying ceases the objective universe is
no more—as in deep sleep.

But when Ch’an monks ‘sit’ they seek to empty their
minds, to practise a fasting of the mind, for while the mind
‘fasts’ there is no more conceptualisation; then no concept
arises, not even an I-concept, and in the absence of an
I-concept the mind is ‘pure’ (free of objects); then, and only
then, it is itself, what-it-is and as-it-is. When that is permanent
it is objectively called being enlightened, when it is
temporary it can be called samddhi.

In that state of fasting the mind is only ‘blank’ in so far as
 there is a total absence of objects; itself it is not absent
but totally present, then and only then. Nor is ‘objectivising’
replaced by ‘subjectivising’; both counterparts are absent,
and the subject-object process (whereby subject, objectifying
itself as object, thereby becomes object, which object is
nothing but subject), the ‘spinning of the mind’, ceases to
operate and dies down. The mind ceases to ‘do’; instead, it ‘is’.
@@@@@@

Objectify :
  • to give expression to an abstract notion, feeling, or ideal, in a form that can be experienced by others
  • to present as an object, esp. of sight, touch, or other physical sense; make objective; externalize.
hiện vật hóa :
  • phóng chiếu, biến tạo những khái niệm trừu tượng ý tuởng thành ra các hiện tuợng vật chất có thể cảm nhận đuợc bằng ngũ quan .

~ @ ~

snowy


Tịnh tâm tuyệt ý:

Buổi sáng thức dậy, bụng đói meo . Trong đầu nảy ra ý định muốn ăn bánh mì với trứng . Loay hoay trong bếp lục tìm bánh mì và trứng để chiên, gần 20 phút sau mới xong . Trong cái điã trên bàn giờ thì đã có hai miếng bánh mì nướng dòn và hai trái trứng chiên nằm đó . Nửa tiếng đồng hồ truớc đây thì những thứ này chỉ là các ý tuởng trong tâm trí tôi mà thôi .

Ăn sáng xong tôi đón xe lửa đi đến sở làm việc . Chuyến xe lửa chạy ngang qua cái cầu sắt tại Sydney Harbour . Ngồi trên xe nhìn qua cửa sổ thì thâý ngay Sydney Opera House với những cái mái trắng toát và cao lớn như những cánh buồm của một con thuyền vĩ đại . … Mấy chục năm trước đây, những thứ này cũng chỉ là các hình ảnh mơ hồ trong cái giấc mộng say mê của một cậu học sinh trung học đang mài đũng quần trên ghế nhà trường Petrus Ký …. Nay thì chúng đang xuất hiện trước mắt tôi cứ mỗi ngày đi làm việc !

Mọi hiện tuợng trong cuộc sống này chẳng lẽ đều phát nguồn từ trong tâm thức hay sao ? Hoặc xét theo cách khác, tất cả mọi thứ đều đã có sẵn đâu đó , nhưng chỉ những cái mà tâm mình chọn thấy thì nó mới bùng sáng lên trên tấm màn tâm thức , không khác chi các chuơng trình TV chọn lọc hiện ra khi ta bấm trúng đài ?


Kinh nghiệm bản thân cho thấy cái “cõi thiền” của mình rất giống như “cõi mộng”. Điểm khác biệt chính là cõi mộng thì rất hỗn độn biến loạn và chứa đầy những cảm xúc nặng nề , ngươc lại cõi thiền thì thường mang tới những ấn tượng nhẹ nhàng thanh thoát . Cái cõi thiền này có thể được coi như kết hợp lại bởi hai phướng “Thiền Gian” và “Huyền Gian” . Thiền Gian thì tương tự như Tượng Gian và Mộng Gian. Nó là cái môi trường cho mọi ảnh tượng hiện ra trong tâm thức tôi như đoá hoa, như mùi hương, như ánh sáng, như thanh âm . Sự linh hoạt của các ảnh tượng này diễn tiến trong phướng thứ hai: “Huyền Gian” , có thể so sánh với thời gian , nhưng các diễn biến trong Huyền Gian không thể đo lường bằng giây phút hay ngày tháng của thời gian được .

Cõi thiền chắc cũng có nhiều tầng lớp và nhiều cảnh giới riêng biệt, tương tự như rất nhiều làn sóng phát thanh và truyền hình vậy . Tuỳ theo căn cơ và bản chất đã tích tụ được, tâm tư mình có thể tự điều chỉnh để mà nhập vô các cõi này bằng cách bắt đúng tần số của nó .

Cũng có những lần trong cuộc thiền tôi có cảm thấy mình hoàn toàn biến mất, chẳng còn nhận thức gì nữa . Đây chẳng lẽ là đã ngủ gục 😉 ? ,
hay là đã lọt vào trong một cõi tận cùng nào đó,… vô phướng,.. vô gian,
không còn dimension,
không còn nhân vật nào đang thiền
không còn lại cái gì hết để mà nhận thấy …

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Thật nuốt, ruột đau