Đời trôi trong mắt



Tóc xanh em thiếu hoa cài

Mắt mơ để giọt vắn dài mà thương

Chuyện đời chỉ thoáng trong gương

Coi chơi tưởng thiệt, ra đường ngẩn ngơ



Bởi đâu mà mắt em mờ ?








Thời gian tiếp tục trôi … trên con đuờng học vấn tôi lại phải tiếp tục vật lộn thêm với máy thu thanh : Lần này thì không phải cố bịt tai chống lại những giọng ca hớp hồn nữa, mà là phải ráng duơng mắt xem xét những hình vẽ mạch điện phức tạp, phải nặn óc phân tích tìm hiểu những công thức dài ngoằng để mà giải cho ra các bài toán điện hóc búa . Thời điểm đó, trong khung trời của tôi máy thu thanh đã không những chỉ là một dụng cụ giải trí , mà còn là thứ tuợng trưng cho cái thế giới kỹ thuật kỳ bí và đầy thử thách .

Sau khi học hành xong, trong đời sống chật vật đã có thời kỳ tôi phải kiếm ăn bằng nghề sửa các dụng cụ điện và điện tử , kể cả máy thu thanh , máy truyền hình v..v.. Thời đó máy thu thanh đến với tôi như những hình hộp vô tri vô giác , không chút âm thanh, không chút sống động gì cả . Nhiệm vụ của tôi là phải làm sao biến đổi, câu nối chúng trở lại với những làn sóng vô hình đang luôn luôn bao quanh mọi thứ , đang ngập tràn trong không trung . Đôi khi chỉ cần nhúc nhích một cục tụ điện này , hoặc xiết một cái điện trở khác, là mọi âm thanh và hình ảnh sẽ bùng lên . (Đây cũng chẳng khác chi khi đuợc tát vô mặt một cái , các giây thần kinh trong đầu nối lại đúng chỗ, hết mê mẩn, hết say khuớt ngay tại chỗ !) .

Khách hàng mang tới cho tôi đủ loại máy để sửa . Có cái thì thô thiển chỉ bắt nghe đuợc vài làn sóng lân cận trong địa phuơng . Cũng có những máy tinh xảo chứa nhiều bộ phận mắc tiền, có nhiều transistor, có thể thâu nhận đuợc đủ loại sóng phát nguồn từ nhiều nơi kể cả các địa lục xa tít … Nhưng mọi máy này đều chỉ bắt đuợc từng đài một , không có cái nào chế ra để mà nghe tất cả các đài cùng một lúc. Dù cho có thứ máy như vậy đi nữa thì xét ra nó cũng là vô dụng trong đời sống chúng ta . Mà quả vậy, cái máy nào bắt nhiều đài cùng một lúc sẽ bị coi là hư hỏng hết xài, nó giống y cái truờng hợp của một nguời liều mạng, uống thuốc uống ruợu khiến cho não óc ngập tràn với muôn vàn thực trạng khác nhau, không còn phân biệt đuợc đâu là trời trăng mây nuớc nữa …


Đầu não và cơ thể của tôi kể ra cũng từa tựa như máy thu thanh : Mắt mũi, tay chân, miệng luỡi là những bộ phận tiếp nhận thu luợm những âm ba, những tia sáng (mọi thứ này đều là những loại sóng bay luợn trong vũ trụ ta đang sống ). Các giây thần kinh trong nguời tôi thì lãnh vai trò móc nối các bộ phận bên ngoài này với bộ óc trong đầu . Cái khối não óc thì có thể đuợc coi như tuơng đuơng với cái loa (speaker), với cái màn ảnh của máy thu thanh hay máy truyền hình, vì đó chính là nơi phối hợp đúc kết mọi tín hiệu nhận đuợc từ ngũ quan .

Lẽ tất nhiên trên thực tế thì đầu óc của tôi rất tinh xảo và phức tạp hơn cái máy thu thanh gấp ngàn lần . Tuy vậy không phải là tất cả mọi thứ mà tai tôi nghe, mắt tôi thấy, đều đuợc bộc phát và phơi diễn trên tấm màn tâm thức của tôi . Chỉ có một số đài , một số chuơng trình diễn xuất nào đó mới có thể làm tôi rung động, mới làm cho thần trí tôi bừng sáng lên . Còn những thứ mà lòng tôi không ưa, không thích, hay không muốn biết thì sẽ bị dìm xuống, gạt bỏ đi, như là chẳng hề xảy ra vậy ...

Cái "thế giới" mà tôi nhận biết thật chỉ là một khe hở tí ti , một cái chuơng trình phát thanh thoáng chốc ngắn ngủi, xuất hiện rồi tan biến như một tia chớp trong cơn bão vô vàn của đất trời ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Thật nuốt, ruột đau