Từng đêm vọng cổ

~ @ ~

Vây quanh chúng ta có biết bao làn sóng truyền thanh, truyền hình , sóng của máy điện thoại di động, sóng dài , sóng ngắn, sóng thời trang, sóng thị trường v..v.. Nhưng mà chỉ có một vài thứ này mới có thể làm cho ta rung động cảm nhận đuợc .


Thân nguời thật chẳng khác chi cái máy thu thanh , chỉ nghe, chỉ bắt, chỉ theo dõi đuợc vài tần số chọn lọc …





Cái nhận thức đầu tiên của tôi về máy thu thanh xảy ra lúc tôi còn nhỏ . Ngày đó gia đình tôi sống tại một tỉnh xa hẻo lánh . Mỗi buổi tối tôi thuờng thấy cha mình loay hoay vặn nút radio cố tìm bắt một đài phát thanh nào đó hòng nghe tin tức ca nhạc .. v..v . Hình như cái máy đó là sợi giây móc nối rất quan trọng của cha tôi với thế giới bên ngoài .


Tôi còn nhớ có hôm cha mang về một cái máy mới . Nó có thể thu nhận đuợc những đài sóng ngắn (short-wave) phát nguồn từ ngoại quốc .. Cái máy này đã mở rộng thế giới của chúng tôi thêm một chút , giúp nghe đuợc cả tiếng nói từ Mỹ quốc … (đài VOA .. .. Voice of America ! ).


Rồi có lần tôi đã táy máy, vặn nút của radio đó , dò hết đài này qua đài khác để thử nghe đủ mọi thứ tiếng phát trong loa … Tôi tìm ra đuợc cả chuơng trình phát thanh của cái đài Việt Nam Dân Chủ với một giọng nói thật lạ hoắc … Nhưng chẳng nghe đuợc mấy phút thì cha tôi đã buớc vào tắt ngay máy , và nghiêm mặt dặn tôi rằng từ nay không đuợc làm vậy nữa … !


… Thì ra trong cuộc sống có những thứ mà chúng ta bị cấm không đuợc nghe …
Cái việc mở rộng tầm mắt và tầm tai xét ra không phải là dễ dàng và đơn giản như tôi tuởng …




Khi lớn lên tôi được cha mẹ gửi đi ăn học tại SàiGòn . Tuy rằng lúc đó tôi không có máy radio , nhưng tôi còn nhớ mỗi tối thứ bảy đều đuợc nghe những tuồng cải luơng vọng cổ , phát ra từ máy của nhà bên cạnh . Họ cố tình vặn thật lớn để cho cả xóm cùng nghe ! Riết rồi bài học thì tôi chẳng thuộc , nhưng bao nhiêu câu vọng cổ mùi mẫn của Thành Đuợc và Út Trà Ôn tôi đều nhớ nằm lòng …


Ngày mai đám cuới nguời ta …


Tại sao sơn nữ Phà Ca lại buồn …





Ngày đó chẳng những chỉ có trái tim sơn nữ Phà Ca thổn thức trong đêm, mà cả bụng dạ anh học trò nghèo là tôi cũng phải tê tái bàng hoàng :


Ngày mai thi toán rồi nha


Mà sao anh kép cứ ca … rầm rầm !




(Ngày nay nhìn lại, tôi không khỏi tự thầm hỏi : Trong cái quãng đời trẻ trung đó, nếu mà bộ óc mình không thâu nhận, không bị thấm đuợm nhiều tình tiết lâm ly ai oán như vậy , thì liệu cuộc đời mình có diễn tiến theo một tấn tuồng khác, bớt trớ trêu và bớt rắc rối hay không ? )




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Thật nuốt, ruột đau