Tựa Gió … Nương Mây

@


 Hồn thu lay lá khô vàng

Tả tơi rơi rụng ven hàng cây cao

Thư tình gửi đến nơi nao

Tựa mây nương gió trôi vào hư không

Mắt nào còn mãi xa trông

Lòng nào im gợi men nồng thoáng say

Hoa tàn nên bướm không bay

Lá tàn như đếm bao ngày lặng qua


Giòng đời . . ....  ... .. đâu đợi riêng ta !






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Thật nuốt, ruột đau